Ξ|Ξ   GƯƠNG SÁNG ::. HỘI GÁI - DÂU - RỂ LƯU TỘC VN.
Đăng ngày 13/9/2012
E-mail     Bản in

Nhà thơ trẻ Lưu Thị Cẩm Huyên
Lưu Thị Cẩm Huyên (quê ở Quảng Ngãi), hiện là sinh viên khoa Văn học và Ngôn ngữ, ĐH KHXH&NV TP. HCM. Cuộc thi thơ Bút Mới lần 9 – Trái đất xanh vừa rồi, Cẩm Huyên đã đoạt giải Ba và giải Gương mặt thơ nữ trẻ nhiều triển vọng duy nhất của cuộc thi. Là một cô bé từ quê về phố, thơ Cẩm Huyên có cái nhìn vừa mộc mạc, thấu hiểu về chốn bùn đất, vừa cá tính với những nhận định về phố đầy thú vị. Có lẽ chính điều đó đã làm cho Cẩm Huyên có một hồn thơ đa chiều. Cẩm Huyên từng có bài đăng trên các báo như Tuổi Trẻ, Áo Trắng, Tuổi Ngọc, Yahoo Việt Nam, Tạp chí Sông Trà, Thế Giới Mới…


Lưu Thị Cẩm Huyên

CÀ PHÊ PHỐ THỊ VÀ KHÓI RẠ…

Chất rock phố thị len lén vào tôi
Tiềm thức chẳng bao giờ ngủ yên
Trỗi dậy ào ạt
Đưa hồn tôi bay về lãng đãng nơi cánh đồng

Mùa rất ngoan và hiền như sợi nắng
Cà phê đắng khỏa lấp bâng khuâng đang đong đầy.

Chuyến tàu chạy trong sương
Đưa tôi đi, vô tình đánh rơi tâm hồn nơi gốc rạ

Giữa phố thị đèn màu chợt mộng du
Tôi thấy mình đi về phía tiếng ầu ơ của mẹ
Đi ngang qua làn gió mang mùi khét của khói rạ ban chiều
Nằm ngủ vùi giữa cánh đồng khô nứt nẻ

Nghe đất quê tôi than thở thèm phù sa.

Chất rock dội vào tai
Tan biến nhanh khi tôi mơ về những khúc hát dịu êm
Gió hát rạo rực như khát khao thinh không

Con dế rù rì tụng bài ca tháng nắng.
Cảm được mình non nớt nên thèm lắm tình thương
Và nắng Sài thành hiền như tình mẹ
Rơi rớt trên bờ vai

Hôn lên tôi như cái vuốt tóc của ba ngày bé dại.

Tiềm thức chẳng bao giờ chịu ngủ yên
Trỗi dậy giết chậm hồn tôi
Nên giữa phố thị chợt mông lung

Khói cà phê dựng hình làn khói rạ
Và chất rock tan thành tiếng ầu ơ, nhẹ bẫng
Lặng lẽ...
Tôi ẵm nuối tiếc chạy thẳng vào đời.

 

VIẾT CHO MÙA…

Tháng giêng, hoa cải an nhiên bay về trời

Bỏ rơi triền đê với những buổi hoàng hôn vàng nhức mắt

Nắng tháng giêng như ngọn hoa trinh nữ về chiều ngủ gật

Vỡ âm thầm giữa thinh không

Lũ chim nghịch trên mái ngói đã hóa rêu

Như đang hứa hẹn với nhau về một mùa đôi lứa.

 

Khi tiếng ve dội vang trời, buổi trưa bắt đầu thơm mùi của nắng

Đụn phân trâu vô tư rục mình vào đất

Cứ hồn nhiên như thuở mới bắt đầu

Lũ côn trùng râm ran trong vườn sau trận mưa đêm

Cựa mình thoát kén bởi những tháng ngày ngủ vùi thớ đất

Vài đứa trẻ với tuổi thơ cháy nắng tìm niềm vui bên cánh chuồn kim

Vịn vào chiều, nghe tuổi nhỏ bật ra tiếng cười vồn vã

Con kiến gầy gò cõng chiếc lá mục về xây tổ ấm

Vội vã chạy trốn những cơn giông

Khi cây lúa đã cống hiến hết sức mình

Trên đồng chỉ còn gốc rạ nằm ngủ ngoan đợi mưa cho mùa mới.

 

Tháng tám, mang chất mộc lẫn vào từng ngọn gió

Một chiếc lá khô bên ô cửa cũng là một bài thơ

Mưa tháng tám quá thật thà

Ủ ê mùa trên mái ngói lạnh câm

Những chiếc lá lìa cành vùi mình vào đồng loại

Chúng thực sự chết để vực dậy bao sự sống tinh khôi

Con đường rồi sẽ thênh thang gió

Ngoài bờ tường bắt đầu meo mốc bởi mưa ngâu.

 

Đông về, hàng cây già lặng người đứng bên đường như phô ra cho đời nét nghệ thuật

Rồi âm thầm nghe mưa gõ đều đều lên thân xác

Những ngọn gió gối đầu vào nhau, đổ dài qua mái ngói buồn

Hàng ghế đá đằm mình trong giá lạnh

Mưa mùa đông xóa trắng đường chân trời.

 

Vẫn mong mùa ngoan hiền đi qua tháng năm

Mặc định cho nhau đến rồi đi, không để lại những giận hờn.



Lưu Thị Cẩm Huyên
Theo vanthothieunhi.blogtiengviet.net


Gửi ý kiến của bạn
(Xin hãy viết chữ có dấu! Xin cảm ơn!)